2h sáng, tôi đi uống rượu mực trên phố cổ với bạn bè. Tàn cuộc, mọi người giải tán đòi về bỗng thằng bạn đòi ăn cá bò nướng. Đêm quá khuya, tôi bảo, thôi thì mua về. Chờ mãi bà chủ quán mới nướng xong 3 con. Tôi thong thả đi xe chầm chậm dạo qua từng con phố
Bỗng cảm thấy có điều gì kì lạ... Phố cổ lạ lẫm như tôi chưa từng đến, lòng vòng mãi không thoát nổi... Có người đàn ông đứng bên đường nói chuyện điện thoại, dường như cũng lạc đường như tôi. Không hiểu sao tôi rẽ 3, 4 ngõ vẫn nghe văng vẳng tiếng người đàn ông nọ gọi hỏi đường... nhưng tôi vẫn không thể nhận ra mình đang ở phố nào - mặc dù rất tự tin đường phố cổ HN.
Nhìn bên phải đường, tôi thấy đường Hàng Trống, ah...Quen thuộc quá, đường này mình biết, rẽ một hồi kiểu gì chẳng ra phố chính. Tôi vít ga đi nhanh hơn...Quay sang bên phải đường, số nhà 16 Hàng Trống, vừa lướt qua thì đột nhiên quang cảnh xung quanh tôi đột nhiên biến đổi, mọi thứ như trở về Hà Nội những năm đầu thế kỉ 20...Và... ngay đối diện nhà Hàng Trống là ...một nghĩa địa kiểu Tàu. Tôi giật mình hoảng hốt, chưa định thần chuyện gì xảy ra, cuối đường xuất hiện 1 nữ sinh trong bộ áo dài truyền thống trắng tinh, chầm chậm tiến về phía tôi, xung quanh là xe kéo, xích lô, và những con người của thế kỉ trước
Tôi giảm dần tay ga, nhưng khoảng cách giữa tôi và cô nữ sinh nọ không hiểu sao cứ dần rút ngắn, giống như thể cô đang lướt đi vậy...Và...Trong giây phút cô lướt qua tôi, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nụ cười nửa miệng bỗng vỡ tan thành làn khói... Không, không chỉ nụ cười, khuôn mặt cô cũng đang tan biến, cả cơ thể vỡ ra như khói thuốc... Tôi bỗng lạnh sống lưng, ngoái lại phía sau...Mọi thứ chỉ còn là một làn khói mỏng manh như chiếc áo dài trắng phất phơ trong đêm gió lạnh...
Ngay giây phút ấy, quang cảnh trên con phố bỗng hoang tàn, tiêu điều, vắng lặng, chết chóc như vừa trải qua 100 năm... Không còn ai trên con phố, không xe kéo, xích lô, những căn nhà đổ nát, nghĩa địa tiêu điều đầy rêu xanh, cái cổng vào rỉ sét, gãy xiêu vẹo...
Tối hôm ấy, lô về 16
Sưu tầm: CAT